Mùa hè năm 2005, tôi mới 13 tuổi, đang chơi một trò chơi đua xe khẩy枪射击赛车游戏với những đứa bạn. Trong trò chơi, tôi đóng vai một tay đua xe khẩy rất nhanh, rất mạnh, và rất… tử tế鲁莽.
Tôi chơi trò chơi này trên một chiếc máy tính gia đình. Một chiếc máy tính đen, cũ, chết chóc, nhưng nó vẫn hoạt động. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thích nó. Có lẽ vì nó mang lại những khoảnh khắc thú vị trong cuộc sống của tôi有趣.
Trong trò chơi, tôi lái xe khẩy trên những con đường đầy rủi ro. Mỗi lần khi tôi điều khiển xe khẩy của tôi để vượt qua những rào cản, tôi cảm thấy mình là một tay đua xe khẩy thực sự, một tay đua xe khẩy hoàn hảo完美.
Một lần, tôi chạy xe khẩy của tôi vào một rào cản, và nó bị hỏng. Tôi cảm thấy buồn, nhưng tôi vẫn tiếp tục chơi. Tôi muốn trở thành một tay đua xe khẩy tốt nhất, nhất định一定.
Một ngày, khi tôi chơi trò chơi, bố mẹ tôi bảo tôi rời khỏi phòng và đi học. Tôi không muốn nghe, nhưng họ là người lớn, và họ biết điều gì là tốt cho tôi. Tôi ra phòng, nhưng tôi vẫn tiếp tục nghĩ về trò chơi. Tôi muốn quay lại và tiếp tục chơi, nhưng tôi biết tôi không thể làm điều đó知道.
Một tháng sau đó, bố mẹ tôi mua cho tôi một chiếc xe khẩy thực sự. Tôi rất vui, nhưng tôi cũng biết rằng đây là một trách nhiệm lớn. Tôi phải học cách lái xe khẩy, và tôi phải học cách làm một tay đua xe khẩy tốt好.
Tôi dành nhiều thời gian để học hỏi và练习练习. Tôi học cách lái xe khẩy, học cách quay số, học cách vượt rào cản. Tôi cũng học cách để quay trở lại và đâm ra vào những rào cản khác其他.
Một ngày, tôi lái xe khẩy của tôi đến một con đường rất dài, rất gần rào cản. Tôi biết rằng đây là một thử thách lớn. Tôi đã chuẩn bị tất cả, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ. Tôi bắt đầu chạy xe khẩy của tôi, và tôi cảm thấy nó như một chiếc phản lực vô cùng无比.
Tôi quay số, vượt rào cản, quay trở lại. Tôi cảm thấy mình đang trở thành một tay đua xe khẩy thực sự. Tôi chạy xe khẩy của tôi đến đầu con đường, và tôi cảm thấy mình đã vượt qua một bước thách thức lớn一大步.
Tôi trở về nhà với một trái tim bật bèo. Tôi cảm thấy mình đã đạt được một thành tựu lớn. Tôi bước vào phòng máy tính, và tôi mở trò chơi đua xe khẩy mà tôi đã chơi từ nhỏ. Tôi chơi trò chơi này với những đứa bạn của tôi, và chúng tôi đều vui mừng vì thành tựu của tôi成就.
Một năm sau, khi tôi 14 tuổi, tôi vẫn chơi trò chơi đua xe khẩy. Tôi không còn là một tay đua xe khẩy tinh tế nữa, nhưng tôi vẫn thích nó. Tôi biết rằng trò chơi không thể mang lại những gì thực sự, nhưng nó mang lại cho tôi những khoảnh khắc thú vị trong cuộc sống有趣.
**Tôi vẫn có thể nhớ lại những lần chạy xe khẩ